lịch sử việt nam

Trang Chính

Bản Tin Blogs:

Biển Cả Và Con Người:

Bưu-Hoa Việt-Nam:

Blog Anh Ba Sàm:

Blog Cầu Nhật-Tân:

Blog Chu-Mộng-Long:

Blog Cu Làng Cát:

Blog Dân Làm Báo:

Blog Dân Oan Bùi-Hằng:

Blog Diễn-Đàn Công-Nhân:

Blog Giang-Nam Lãng-Tử:

Blog Huỳnh-Ngọc-Chênh:

Blog Lê-Hiền-Đức:

Blog Lê-Nguyên-Hồng:

Blog Lê-Quốc-Quân:

Blog Mai-Xuân-Dũng:

Blog Người Buôn Gió:

Blog Phạm-Hoàng-Tùng:

Blog Phạm-Viết-Đào:

Chết Bởi Trung Cộng:

Diễn-Đàn Thảo-Luận Về Tình-Hình Việt-Nam:

Diễn-Đàn Sửa Đổi Hiến-Pháp 1992:

Địa-Linh Nhân-Kiệt Của Việt-Nam:

Điện-Toán - Tin-Học:

Ebooks Hồi-Ký - Bút-Ký:

Hịch Tướng Sĩ:

Hình-Ảnh Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa

History Of Viet Nam

Hoàng-Sa Trường-Sa Là Của Việt- Nam:

Hồ-Sơ Chủ-Quyền Quốc-Gia Việt- Nam 

Hội Sử-Học Việt-Nam tại Âu-Châu

Human Rights Vietnam - Human Rights Activist

Lá Thư Úc-Châu

Lịch-Sử Việt-Nam Cận-Đại:  

Lịch-Sử Việt-Nam Ngàn Xưa:

Ngàn Năm Thăng Long (1010 - 2010)

Nghĩa-Trang Quân-Đội Biên-Hòa

Nguyên-Tử Của Việt-Nam Và Quốc- Tế

Người Dân Khiếu-Kiện:

Phụ-Nữ, Gia-Đình, Và Cuộc Sống:

Quốc-Tế:

Sitemap:

Tiền-Tệ Việt-Nam:

Tin Nhắn, Tìm Thân-Nhân Mất-Tích, Mộ Tìm Thân-Nhân:

Tin-Tức Thời-Sự Việt-Nam:

Thư-Tín:

Tư-Tưởng Phật-Giáo:

Tưởng-Niệm 50 Năm Anh-Hùng Ngô-Đình-Diệm, Anh-Hùng Ngô-Đình-Nhu Vị-Quốc Vong-Thân 1963-2013:

Tưởng-Niệm 50 Năm Hòa-Thượng Thích-Quảng-Đức Tự-Thiêu 1963-2013:

Trang Thơ Văn Mai-Hoài-Thu:

Trang Thơ Văn Minh-Vân:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Chí-Thiện:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Khôi:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Thị-Thanh:

Trang TL Nguyễn-Việt Phúc-Lộc:

Trang Nhật-Hồng Nguyễn-Thanh-Vân:

Trang Thơ Văn Phạm-Ngọc-Thái:

Trang Thơ Văn Phan-Văn-Phước:

Trang Thơ Văn Quê-Hương:

Trang Thơ Văn Thanh-Sơn:

Trang Thơ Văn ThụcQuyên:

Trang Thơ Văn Trí-Lực:

Trang Thơ Văn Vĩnh-Nhất-Tâm:

Truyện Dài Thời Chiến-Tranh Việt-Nam (Ebooks):

Ủng Hộ Trúc-Lâm Yên-Tử - Donate:

Văn-Hóa Tộc Việt:

Weblinks:

 

 

Lịch-Sử Việt-Nam Cận-Đại

Tin-Tức Thời-Sự Việt-Nam Ở Trong Và Ngoài Nước

Trúc-Lâm Yên-Tử (02-04-2013) - Hòa-Thượng Đôn-Hậu Tự-Thuật của ông Trí-Lực và Thích-Đôn-Hậu Tự-Thuật của Ủy-Ban Truy-Tố Tội-Ác Đảng Cộng-Sản Việt-Nam do ông Liên-Thành làm chủ tịch, trang nhà TLYT phổ biến để rộng đường dư luận. 

Đau đớn thay cho thân phận Dân-Tộc và Phật-Giáo Việt-Nam !!!

***

UBTTTADCSVN | Thích-Đôn-Hậu Tự-Thuật

 

Thích Đôn Hậu, một đảng viên CS cấp trung ương và là Đệ III Tăng Thống của GHPGVNTN (Ấn Quang), tự thuật lại việc CSVN đã lập tức vắt chanh bỏ vỏ đối với GHPGVNTN ngay sau khi tổ chức này góp công lớn trong việc lật đổ VNCH và vốn từng được Hồ Chí Minh trực tiếp 'cảm ơn' và 'hoan nghênh' vào năm 1968.

Tìm hiểu thêm tài liệu về hành tung của những lãnh đạo GHPGVNTN, xin vào:
http://ubtttadcsvn.blogspot.com/

Phần 1 - Thích Đôn Hậu thuật lại cuộc nói chuyện với Thủ Tướng CS Phạm Văn Đồng vào năm 1976

Tôi kể câu chuyện tôi được tiếp xúc với Thủ Tướng Phạm Văn Đồng khi mà ra họp Quốc hội kỳ 2 năm 1976. 

Sau khi nói những việc khác, rồi Thủ Tướng hỏi: Thế cụ còn nói chuyện chi nữa không?

Tôi nói: Có. Tôi muốn hỏi Thủ Tướng một chuyện, sau khi tôi ra miền Bắc năm 1968, thì cái vị mà tôi tiếp xúc đầu tiên là Hồ Chủ Tịch. Khi đó Thủ Tướng mới... Khi gặp Hồ CT rồi, thì câu nói mà có lẽ đây là câu nói chính của Hồ CT. Hồ CT 'tán dương Phật Giáo (PG). Tán dương việc tranh đấu, phản đối các chánh quyền tay sai do Mỹ tạo nên ở miền Nam Việt Nam.' Rồi Hồ CT tán dương cuộc tranh đấu của PG là cả một sự đóng góp lớn lao vào sự nghiệp cách mạng giải phóng dân tộc, mà điển hình là việc tự thiêu của sư Quảng Đức. 'Tôi rất là cảm kích về phong trào tranh đấu đó là một sự hi sinh của PG. Thay mặt Chánh Phủ Liên Tôn tôi thành thật cảm ơn và đặc biệt tôi rất hoan nghênh những việc tranh đấu đó.' Đại ý như vậy. Khi đó có Thủ Tướng.

Thì vài ngày sau, trong những buổi chiêu đãi của Mặt Trận Tổ Quốc  (MTTQ) do cụ Tôn Đức Thắng chủ trì. Buổi chiêu đãi của phủ Thủ Tướng do Thủ Tướng chủ trì, buổi chiêu đãi của Trung Ương Đảng do cụ Lê Duẩn chủ trì thì các vị đều tán dương PG đại khái như Hồ CT đã nói. Thì chừng đó các vị vẫn còn nhớ. Nhưng điều tôi ngạc nhiên hết sức, đó là trong khi trong thời chiến. Đến khi thời bình, thì chúng tôi được về miền Nam VN. Thì chúng tôi thấy sao các vị cán bộ trung cấp (nhất là trung cấp) đối với PG có sự nhục mạ thế này thế khác nên mới ngạc nhiên hết sức. Sao trớ trêu vậy? Như vậy là tới khi giải phóng rồi lại đối với PG như vậy, thì tôi ngạc nhiên hết sức.

Thì tôi nói ở đây tôi ngưng, thì Thủ Tướng nói thế này: Đâu có gì đâu cụ!

Tôi mới hỏi: Xin Thủ Tướng cho biết lý do?

Thì Thủ Tướng mới nói là: Đó, thế tại sao cụ biết mà. Trong khi Mỹ đã đi rồi, Thiệu xuống rồi, mà khi đó PG âm mưu lập thành chánh phủ của PG, đưa Dương Văn Minh (DVM) lên để làm tổng thống. Lập để chi vậy? Lập chính phủ đó để mà đánh với Cách Mạng (CM), phải không?

Tôi nói là: Cái chuyện đó có! Có lập CP. PG chúng tôi lập CP. Nhưng mà thế này thưa Thủ Tướng. Tôi thì tôi hỏi các vị ở trong VHĐ là thế này: Các Hòa Thượng nên nhớ rằng PG chúng ta không ngu si cho đến cái độ lập một CP PG sau khi Mỹ đổ (cút rồi), Thiệu nó vơ vét của cải nó đi rồi. Của cải ở miền Nam VN không còn gì nữa. CM đến bên lưng rồi mà thành lập cái CP PG. DVM cũng không đến đỗi ngu gì mà theo những người mà khi đó đưa DVM lên làm TT.

Tôi nói: Những vị PG nói thế này, nói với nhau thế này: PG chúng ta con sâu con kiến cũng thương, huống chi là con người. Mà đã bao nhiêu năm chiến tranh rồi, đã chết chóc đau thương chồng chất. Như HT cũng biết đó, nếu bây giờ đây mà chết chóc như vậy nữa. Nếu bây giờ đây nếu để cho ông già lụ khụ Trần Văn Hương đó, thả lỏng cho ông tuyên bố "đánh". Như vậy thì thử hỏi có thể chết thêm bao nhiêu người. Cả hai bên chết thêm bao nhiêu người nữa? Nếu muốn hạn chế... muốn hạn chế... sự chết chóc, hạn chế sự phá hoại của cải cho nên PG chúng ta chủ trương.' Thấy khi đó không ai lo hết. Thấy không ai lo cả nên phải lập CP, đưa DVM lên là như vậy đó. Nhưng không phải lập để mà đánh với CM. Lập lên để mà đầu hàng, chứ không phải để mà đánh với CM.

Thủ Tướng hỏi: Vậy thì tại sao, DVM lên DVM lại tuyên bố 'giữ lại mảnh đất cuối cùng'? Thì 'giữ lại mảnh đất cuối cùng' nếu không phải là đánh với CM thì giữ sao?

Tôi nói: Tôi xin hỏi, khi DVM tuyên bố như vậy về sau có nổ phát súng nào không?' 

Thủ Tướng nói: Không!

'Thì đó. Như vậy thì DVM chỉ tuyên bố mà thôi chớ không phải là đánh.'

Thủ Tướng hỏi: Vậy thì tại sao tuyên bố như vậy?

Tôi nói thế này: Tôi hỏi rồi. Các vị ở trong VHĐ nói thế này: 'Năm 1971, thì Chánh Phủ Cách Mạng Lâm Thời (CPCMLT), rồi Chánh Phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (CPVNDCCH) tuyên bố: "Chúng tôi bằng lòng lập CP Liên Hiệp với VNCH không Thiệu." Nhưng mà Thiệu của ai? Thiệu do Mỹ tạo nên. Mà bây giờ trong khi chúng ta muốn đòi hỏi Mỹ rút mà cứ đòi Mỹ gạt Thiệu ra, đó là cái chuyện không được. Thì nếu Mỹ bảo toàn danh dự của họ thì họ phải giữ gìn Thiệu thôi. Do đó mà cứ mặc cả suốt một năm. Ta gọi là cò kè bớt một thêm hai. Mặc cả suốt một năm. Đến năm 72 (có lẽ), bên CPCM mới thấy rằng muốn cho Mỹ cút thì mình không thể nói như vậy được. Không thể nói không có Thiệu được. Thấy như vậy cho nên CPCM với CPVNDCCH tuyên bố rằng: "Chúng tôi bằng lòng lập CP Liên Hiệp với miền Nam VN gồm có ba thành phần. Ba thành phần: Thứ I là CPCMLT, thứ II là Khối Trung Lập, thứ III là VNCH." Không nói, không đòi hỏi cái "không Thiệu" mà chỉ nói là lập CP Liên Hiệp với miền Nam VN gồm có ba thành phần mà thôi. Thì tuy không nói "có Thiệu" nhưng mà có Thiệu bởi có VNCH. Không nói "không Thiệu" thì tức là "có Thiệu". 

Nếu như muốn thực hiện được cái CP Liên Hiệp đó, khi đưa DVM lên phải tuyên bố giữ lại mảnh đất cuối cùng. Vậy thôi, không có để mà đánh với CM mà để mà lập CP Liên Hiệp tại miền Nam VN gồm có ba thành phần như CPCMLT đã đòi hỏi. Nếu như không lập CP, không nói như vậy, không đòi hỏi giữ lại mảnh đất cuối cùng (dù là 5km cũng được, 10km cũng được) để mà nói đó là VNCH để mà lập CP Liên Hiệp chớ. Cho nên bắt buộc DVM phải tuyên bố giữ lại mảnh đất cuối cùng. Giữ lại để mà lập CP Liên Hiệp chứ không phải để mà đánh với CM. Cho nên sau khi DVM tuyên bố đâu có phát súng nào.

Nói đến đây thì Thủ Tướng nói: Cụ nói như vậy thì PG muốn cho người Mỹ ở mãi ở đây sao? Ở mãi tại miền Nam hay sao?

Tôi nói: Chẳng những người Mỹ mà thêm nữa được không? Bởi vì trước kia, chưa ký hiệp định thì họ là người thù, là quân đội là người thù. Đến khi ký hiệp định rồi thì họ không còn là quân đội nữa. Không còn là quân đội nữa thì họ là bạn để mà ăn ở với nhau vui vẻ, sống với nhau thì tốt hơn. 

Tôi thấy tôi nói như vậy thì Thủ Tướng không nói gì cả.

Đó là buổi nói chuyện với Thủ Tướng PVĐ. 

Đại biểu QH Thích Đôn Hậu nói định phang ghế ngồi vào Võ Nguyên Giáp - TĐH tự thuật (Phần 2)

đôn hậu, tuần chi

Thích Đôn Hậu - Nguyễn Hữu Thọ - Tuần Chi (phải)

Bây giờ có người hỏi tôi: Sau khi HT được đắc cử thì có suông sẻ không? 

Tôi kể cho rõ hơn: Sau khi về miền Nam VN rồi, được vào Sài Gòn, tôi gặp ông Nguyễn Hữu Thọ. Ông NHT hỏi tôi trước khi gặp ông NHT thì đã từng về Thừa Thiên, có nghe nhân dân nói như thế nào không?

Tôi nói: Ôi chao! Nghe nói thì nhiều lắm. 

Ông hỏi: Nghe nói như thế nào?

Tôi nói: Họ nói sau khi giải phóng rồi, thì họ tưởng rằng PG đã qua khỏi tai nạn, pháp nạn đã qua. Không ngờ pháp nạn cứ liên tiếp.

Ông NHT hỏi: Pháp nạn như thế nào?

Tôi nói: Sau khi giải phóng rồi, thì cái nạn phá hoại tượng Phật lộ thiên ở Gia Lai, Kontum... Nhất là bức tượng ở Biển Hồ. Bức tượng xây dựng rất lớn, có cái hồ rất đẹp. Mấy triệu đồng! Cho đến nay cũng đập, bức hiếp... các tượng lộ thiên. Mấy anh em cán bộ, bộ đội xuống đập vỡ tan hết. Do đó, bao nhiêu tình đoàn kết thiêng liêng rã rất nhiều! Bao nhiêu tình thương yêu, quý trọng cán bộ, bộ đội cũng từ đó mà giảm bớt. Rồi họ hỏi: Tại sao các anh làm như vậy? Thì cán bộ nói: Bức tượng đó là của Ngụy Quân nó tạo ra, bây giờ Ngụy Quân nó đi rồi thì phá chớ để làm chi. Họ nói thế này: Mặc đồ lính kêu là Ngụy Quân. Nhưng mà sự thật không phải là Ngụy Quân. Bởi vì đây là cá nhân. Cá nhân của từng người lính họ nói với nhau rằng: Chúng ta ngưng bớt ăn chơi lãng phí. Ngày nào chúng ta cũng góp. Góp lại. Ngày nào cũng góp. Góp nhiều ngày. Góp nhiều ngày thì tự nhiên có số tiền lớn để chúng ta làm việc Phật sự. Thì họ nghe nhau. Họ góp. Góp nhiều ngày, góp nhiều người để có số tiền lớn. Họ mới làm một bức tượng lộ thiên.

Khi làm bức tượng đó, các ông Sĩ Quan cũng đến giúp đỡ âm thầm chứ không dám ra mặt. Sĩ Quan mà giúp đỡ cho người lính xây dựng tượng đó thì Sĩ Quan đó sẽ bị cách chức hay là giáng chức. Bởi vì PG lúc đó cứ tranh đấu với CP mãi. Cho nên họ ghét PG ghê lắm. Hết CP này lên rồi CP khác lên mà cứ tranh đấu mãi cho nên họ ghét ghê lắm. Dựng tượng như vậy là tiếp tay cho những người tranh đấu mình cho nên CP ghét. Vì vậy không ai dám giúp đỡ hết, âm thầm thôi. 

Lính nói với nhau thế này: Mấy ông đó là sĩ quan. Họ sợ cách chức hay giáng chức nên không dám ra mặt, còn chúng ta là lính không sợ chi cả.... Chúng ta chỉ sợ mất lý tưởng, tín ngưỡng mà thôi. Bây giờ muốn bảo tồn tín ngưỡng của mình thì xây dựng bức tượng lộ thiên để mai chiều lễ bái, cầu nguyện. Cứ làm. Nếu chánh quyền thấy ghét chúng ta đuổi đi chổ khác. Đi chổ khác thì càng hay, chúng ta sẽ xây dựng chổ khác. Còn chổ này lỡ việc có anh em khác đến, họ tiếp tục làm. Cho nên họ cứ làm mà ngày nào đó tượng lộ thiên mọc lên rất nhiều. 

Bây giờ nói rằng CM về, cái gì của Ngụy Quân làm ra, thì Ngụy Quân đi rồi, phá chứ để làm gì. Nói Ngụy Quân thì có một thứ thôi bởi vì họ mặc đồ lính. Đó không phải là Ngụy Quân, mà lính thôi, cá nhân thôi. Nếu đem việc nhà binh ra mà làm thì đó là Ngụy Quân thiệt, còn xây dựng là Ngụy Quân giả.

CM về cái gì của Ngụy Quân thì phá hết. Bao nhiêu nhà cửa, tàu bè, máy móc, xe cộ, đường xá... của Ngụy Quân làm... các ông không phá cái chi hết mà để đó dùng. Như vậy cái gì các ông ưng thì các ông cứ để mà dùng, còn cái gì các ông không ưng như Trời Phật thì cứ cho là của Ngụy Quân là phá. Thái độ đó có xứng đáng hay không?

Tôi nói tiếp: Tôi trình bày với Chủ Tịch như thế đấy. Tôi không dám cho anh biết đâu, bởi vì cho anh biết là can ngay. Cho nên tôi gặp Thủ Tướng thì tôi nói trực tiếp thôi. 

Rồi tôi nói: Tôi trình bày chuyện đó xong rồi. Bây giờ nói qua việc khác. Việc tôi sắp nói đây không dính dáng chi tới việc tôi vừa trình bày. (Tôi nhắc lại) Khi ở trên Trường Sơn, thì cơ quan có mời tôi vào chức Phó CT Trung Ương Liên Minh Dân Tộc Dân Chủ Hòa Bình Việt Nam

Tôi nói rằng: Ngày nay tôi sống trong gia đình CM, trong đại gia đình CM. Làm cái gì lợi ích cho CM thì tôi không tiếc. Nhưng mà chức vị to như thế này tôi không dám. Tôi từ chối mãi. 

Sau đó cơ quan nói: Đây là ý kiến của Trung Ương. 

Tôi nghĩ rằng đã ý kiến của Trung Ương thì tôi đâu dám từ chối. Tôi phải nhận. Nhưng trước khi nhận tôi xin có lời yêu cầu: Thứ nhất là đừng có lấy chùa mà làm trận địa. Đừng lấy chùa mà làm trận địa là đặt súng trong chùa mà bắn người ta. Nếu làm như vậy là gián tiếp phá chùa. Thứ hai là khi hòa bình độc lập rồi, thì cho tôi trở lại cương vị tu sĩ thuần túy của tôi.

Tôi yêu cầu như vậy thì mới chịu. Tối lại, có câu trả lời là đồng ý cho tôi là khi hòa bình độc lập thì tôi trở lại cương vị tu sĩ của tôi. Vì bằng lòng lời yêu cầu đó tôi mới nhận. 

Đến khi ra Hà Nội, ông Lê Toàn Thư nhân danh đại diện cho Ủy Ban Thống Nhất đến chào tôi.

Tôi hỏi: Tôi ở trên Trường Sơn, mời tôi vào chức Phó CT TƯ Liên Minh thì tôi có yêu cầu như vậy đó. Anh nghĩ sao?

Ông LTT nói: Tốt thôi! Vâng, hòa bình độc lập rồi thì mời HT về tu.

Tôi nhắc lại với ông NHT: Vậy thì bây giờ đây hòa bình độc lập rồi thì cho tôi thực hiện cái ý muốn, yêu cầu của tôi tại Trường Sơn. Cho tôi trở về với cương vị tu sĩ thuần túy, đó là cái nguyện vọng khát khao của tôi.

Ông NHT nói: Để tôi phản ánh với cấp trên rồi sẽ trả lời sau.

Ba ngày sau, ông NHT đưa giấy mời, mời tôi gặp mặt trong buổi họp tại chổ ở của ông NHT. Đúng 3 giờ chiều thì tôi đến. Ông NHT với ông Huỳnh Tấn Phát đang ngồi ngó ra thấy xe tôi đến thì hai ông bước xuống đón. Nói chuyện xã giao vài câu thì thấy nhiều người đến, có ông Trần Minh Trung, ông Trịnh Tiến Thảo, vv..vv... thấy đông vài chục người.

Tôi nghĩ hôm nay mời họp thì chương trình nghị sự không thấy, chỉ thấy ông NHT sắp mọi việc mà không thấy chương trình nghị sự. 

Ông NHT giới thiệu tôi ngồi chủ tọa, (mặc dù ai cũng biết rồi, nhưng đó là cái lệ nói chuyện nên giới thiệu như vậy), rồi giới thiệu cử tọa của tôi. 

Tiếp theo ông NHT tán dương tôi, tán dương rất nhiều. Sau khi tán dương, ông NHT nói tiếp: Tôi xin thay mặt CPLT và Liên Tôn: 'Yêu cầu bác tiếp tục đóng góp!'. Như vậy là lời yêu cầu trở về cương vị cư sĩ thuần túy của tôi là ông không chấp nhận. 

Tôi nghĩ rằng vì tôi, vì sự yêu cầu của tôi mà có buổi họp long trọng thế này. Bây giờ ông đã yêu cầu như vậy thì nói sao? Tôi chỉ làm thinh, không nói không cũng không nói . Khi đó tôi nghĩ rồi đây có ứng cử QH thì mình làm thinh như vậy, đừng ra là được thôi. 

Tuần đến, tuần hai, tuần ba... tôi thấy êm. Tôi mừng quá. Rồi thấy xôn xao sắp đặt cuộc bầu cử, nào là dán bích chương thế này thế khác mà không nói gì tôi, tôi mừng quá. Nhưng không ngờ, ông Hoàng Phương Thảo lên. Tưởng lên thăm, nhưng ông nói: Tôi là trưởng ban bầu cử Thừa Thiên. Hôm nay lên để mời cụ ra ứng cử Quốc hội. 

Tôi từ chối, tôi nói ý định của tôi: Tôi đã đóng góp rồi. Giờ tuổi già sức yếu rồi, tôi muốn trở về tu hành. Trở về tu hành cũng là một cái sự đóng góp lớn lao. 

Ông nói: Đây là ý kiến của Trung Ương. 

Lại ý kiến của Trung Ương.

Tôi nói: Đã ý kiến của Trung Ương thì tôi không dám nói gì rồi. Tôi phải chấp nhận ra ứng cử. Nhưng mà tôi xin có yêu cầu: Mỗi người ai cũng có hai vai mà mỗi người gánh có một, là dân tộc. Tôi hai vai, gánh hai việc mà phải làm tròn: Là dân tộc và PG. Cái nào cũng làm cho tròn. Vậy thì, tôi nhận lời ra ứng cử. Tôi ra ứng cử rủi thì mà đắc cử. (Tôi nhấn mạnh) Nếu rủi thì mà đắc cử, sau đó không làm được một việc gì trong hai việc khi nào là tôi đi khi ấy. Tôi xin yêu cầu như vậy.

Ông Hoàng Phương Thảo nói: Cụ cứ ra. Trong Ủy Ban Soạn Thảo Hiến Pháp đương nhiên có mục tự do tín ngưỡng. Có gì không đồng ý cụ cứ nói đi.

Thấy ông nói cho qua việc. Nhưng mà dù sao buộc tôi phải nhận lời. Tôi chấp nhận ra ứng cử.

Ra ứng cử thì làm thủ tục thế này thế khác, tôi cũng tuyên bố nhận lời vậy thôi. Ông ấy về thì qua ngày mai tôi bắt đầu đau. Tôi lo nghĩ buồn bực quá, tôi đau. Khi đau, tôi có ý nghĩ quá trớn. Trong khi đau mà chết được thì tốt quá. 

Nhưng rồi thì có mấy anh đem Lời Giới Thiệu của tôi, Lịch Sử của tôi lên cho tôi coi. Tôi thấy viết bậy quá, lộn bậy lộn bạ quá tôi ngồi sửa. (Khỏe khỏe rồi tôi sửa). Trong khi tôi đang sửa có mấy người khác lên. Thấy tôi đang sửa thì họ mừng quá. Họ lấy để họ in.

Dù sao thì tất nhiên tôi cũng ra ứng cử rồi. Tôi thấy tôi buồn quá. Như vậy là phải ra. Buồn quá!

Nhưng khi ra ứng cử thì có cái lạ hết sức. Sao nghe dư luận lạ hết sức. Thừa Thiên có 6 huyện mà 4 huyện ra lệnh cho dân trong huyện: "Không nên bầu ông Đôn Hậu", còn 2 huyện Hương Trà, Hương Thủy thì không ra lệnh như vậy mà chỉ có các buổi mạn đàm. Dù không ra lệnh đừng bầu ông Đôn Hậu, trong các buổi mạn đàm đó ra lệnh miệng để cho đừng ai bầu Ôn Đôn Hậu. 

Thí dụ: CP của ta là CP trẻ trung, phải xây dựng nhiều, cần người trẻ trung, sáng suốt, có khả năng. Cho nên bầu QH thì bầu người sáng suốt, trẻ trung chứ còn các ông già thì để người ta nghỉ thôi. Bầu mấy ông già thì mệt lắm. Họ chẳng có ý kiến gì. Họ già thì chết rồi mất người bầu lại phiền lắm.

Trong khi trên bàn chủ tọa đưa ra như vậy, thì ở dưới có người nói: Thưa anh, cho tôi hỏi, cụ Tôn Đức Thắng năm nay bao nhiêu tuổi?

'80 thì chắc chắn'.

'Ờ thì đã 80 mà ứng cử được, ôn Đôn Hậu chưa 80 thì ra được thôi.'

Nói như vậy thì họ vỗ tay. Thành ra việc cản trở đừng có bầu tôi trong buổi mạn đàm đó bị gãy.

Buổi mạn đàm khác:

Bàn chủ tọa: Ôn Đôn Hậu có tranh đấu đó nhưng mà Ôn tranh đấu cho PG chứ đâu phải cho dân tộc. Ta nên tìm những người có tranh đấu cho dân tộc mà bầu.

Trong hội trường có người trả lời: Theo tôi, trong CP Ngụy Quân, à Ngụy Quyền vừa rồi (như CP Ngô Đình Diệm chẳng hạn). NĐD khi lên làm TT, lê máy chém đi hang cùng ngõ hẻm diệt người kháng chiến, trả thù người yêu nước. Trong khi đó ở miền Nam VN có nhiều đảng phái, nhiều tôn giáo, mà có tôn giáo nào dám đứng phản đối NĐD như PG đâu. Phản đối tức nhiên là vạch trần tội ác của Ngụy Quyền ra. Vạch trần tội ác Ngụy Quyền thì làm cho họ mất tất cả thể diện quốc nội, quốc ngoại. Như vậy không lợi cho CM thì là cái gì? Thành ra tuy là tranh đấu cho PG nhưng cũng làm lợi cho CM ở chổ đó. 

Ở dưới người ta vỗ tay. Vỗ tay như vậy thì cái luận điệu của người trên bàn chủ tọa bị gãy rồi.

[Sao lạ vậy]

Buổi mạn đàm thứ ba:

Bàn cử tọa: Theo tôi, ông Đôn Hậu (mà buổi mạn đàm nào cũng chăm ông Đôn Hậu mà nói thôi chứ không thấy nói ai) có đi với CM đó nhưng Ôn bị bắt chứ đâu phải tình nguyện đi. Cho nên ta lựa người tình nguyện đi với CM kia.

Dứt lời thì ở dưới có người hỏi: Anh cho tôi có ý kiến. 'Ôn Đôn Hậu bị bắt'. Cái câu đó nếu trước đây nói thì bị tù rồi đó, nhưng bây giờ thì không sao. Nhưng nếu như Ôn đã bị bắt thì có tội mới bị bắt chứ. Đã là có tội thì tại sao khi lên Trường Sơn vỏn vẹn đâu trên dưới 10 ngày mà đã đưa cái tội nhân (Đôn Hậu là 'tội nhân' đó) lên làm Phó CT Trung Ương Liên Minh DCDTHBVN. Cái chi lạ vậy, sao đưa tội nhân đó lên cao dữ vậy? Làm Phó CT Trung Ương chứ đâu phải là Địa Phương?  

Đến năm 69, lại đưa tội nhân đó vào Ban Cố Vấn CP CMLT CH miền Nam VN. CP làm chi lạ vậy? Đưa tội nhân đó lên chức Phó CT Trung Ương CPCMLT miền Nam VN là quá rồi, mà sao đưa lên Hội đồng Cố vấn CP được? Sao lạ vậy? Anh cho biết?

Anh kia lúng túng. Tới đó là gãy. Họ vỗ tay.

Nhưng nghe đâu đến khi kiểm phiếu, chính ông Hoàng Phương Thảo nói: Lạ quá! Lạ quá! Tôi cũng điên rồi. Sao Ôn Đôn Hậu bị phiếu tụt thế này? Rớt tụt thế này? Thì làm sao?

Sau đó nghe đâu ở Trung Ương đưa tin vô: "Không được làm cho ôn Đôn Hậu thất cử." Thế là tôi đắc cử với con số trên 60%. Đó là con số chót. Tất cả các đại biểu ở Thừa Thiên mà chỉ tôi là người chót. Tôi lấy làm lạ mà phải chịu thôi.

[Ra Họp Quốc Hội]

Đến khi ra họp Quốc Hội. Họp Quốc Hội thì chia ra từng khóm. Nghĩa là mới đến thì họp mỗi tiểu ban.

Trong đó có mục Đánh Giá ƯCV. Đến mục đó chưa thấy ai nói gì, tôi hỏi mấy ông (khi đó có anh Trung, anh Nguyễn Tất Trung): Đến cái mục này tôi muốn nói được không?

Anh Trung: 'Muốn nói chi ông cứ nói thôi!'

Tôi nói: Thưa Quý vị Đại Biểu, theo tôi từ ở trên Trường Sơn như vậy đó, như vậy đó... (Tôi kể hết) Tức là tôi không muốn ra ứng cử chút nào hết, mà đây là sự bắt buộc tôi mới ra. Đến khi tôi ra rồi thì Thừa Thiên có 6 huyện. Bốn huyện thì ra lệnh như vậy còn 2 huyện không ra lệnh mà có những cuộc mạn đàm đưa ra như vậy tức là muốn làm cho tôi thất cử. Không muốn cho tôi ra ứng cử thì tại sao đưa tôi ra mà lại không muốn cho tôi đắc cử.

Tôi chưa thấy, trên 70 tuổi [ có tiếng tụng kinh...]...

[Phang ghế]

Nhưng mà ông Võ Nguyên Giáp lên tiếng: Tôn giáo mà họ bầu như vậy là cao lắm đó rồi nhá!

Câu nói của ôn VNG, tôi thấy trong khi đó cái bất bình của tôi nó lên cực độ.

Trong khi nó lên cực độ tôi mới nhớ lại mình là thầy tu. Mình là thầy tu phải có một thái độ như thế nào để khác với người ta. Nếu không phải là thầy tu đó, thì cái ghế của tôi sẽ phang ông Võ Nguyên Giáp một cái. Nhưng mà may quá tôi thấy mình là thầy tu rồi may quá! Chứ không thôi mọi chuyện xảy ra như vậy đấy.

Thích Đôn Hậu bổ túc việc giải thích với Phạm Văn Đồng về Lời tuyên bố của Dương Văn Minh - TĐH tự thuật (Phần 3)

đôn hậu, lê duẫn, võ nguyên giáp

Lê Duẩn, Võ Nguyên Giáp, Thích Đôn Hậu năm 1976 @ VNExpress

Tôi xin bổ túc thêm khi nãy nói với Thủ Tướng Phạm Văn Đồng chuyện Dương Văn Minh tuyên bố 'giữ lại mảnh đất cuối cùng'. PG nghĩ rằng: Như thế này mới buộc DVM phải tuyên bố. Nếu không tuyên bố thì có đất VNCH đâu để mà lập CP Liên Hiệp. Có VNCH trong CP Liên Hiệp thì Thiệu buộc lòng phải nuôi người miền Nam VN, bởi người miền Nam VN là của Thiệu. Mà Thiệu nuôi người miền Nam VN thì buộc Mỹ phải giúp cho Thiệu để Thiệu nuôi.

Đồng thời, có giữ lại mảnh đất cuối cùng, có VNCH, do Thiệu làm TT trước kia, thì người Mỹ mới đóng góp vào việc hàn gắn vết thương chiến tranh theo họ đã hứa, đã ký trong hiệp định Paris. Nếu không tuyên bố như vậy, (thì lẽ đương nhiên là mình lấy hết, CP Cách Mạng Lâm Thời sẽ lấy hết), mà đã lấy hết, thì còn VNCH đâu mà liên hiệp. Lấy như vậy thì người Mỹ đâu có dại gì mà bỏ 1 đồng xu. Chắc chắn họ sẽ không cho mình một đồng xu nào hết.

Vì thế cho nên Minh phải tuyên bố "giữ lại mảnh đất cuối cùng". Ba bốn cây số cũng được, năm mươi hoặc mười cây số cũng được!

@ Trúc-Lâm Yên-Tử

Trúc Lâm Yên Tử Trên Mạng Xã Hội:

facebook

pay per click advertising

Thông Báo: Trang nhà Trúc Lâm Yên Tử nhận đăng quảng cáo cho các cơ sở thương mại. Rất mong đón nhận sự ủng hộ của quý độc giả ở khắp mọi nơi. Đa tạ. Xin vui lòng liên lạc qua email truclamyentu@truclamyentu.info để biết thêm chi tiết. We add your banner or small texted-based on our website, please contact us at truclamyentu@truclamyentu.info. Thanks

Đang xem báo Trúc-Lâm Yên-Tử

free counters

un compteur pour votre site